
GỬI NGƯỜI TÔI YÊU (BELOVED)
Nguyễn Thị Dung
Phó Trưởng Phòng Thanh tra, Trường Đại học Lao đông-Xã hội, Hà Nội
dungcamg@yahoo.com
Gần 7 giờ sáng ngày 14/9: có mặt tại bến xe Mỹ Đình để bắt đầu một cuộc hành trình dài sang Thái Lan. Đã có heo may dịu dàng với nắng vàng ngòn ngọt. Đâu đây thoang thoảng mùi hoa sữa. Cái đặc trưng thu Hà Nội năm nào cũng vậy. Không thể quên!
2h chiều ngày 14/9, xe đưa mình đến cổng trường Đại học Vinh. Không biết giờ này đã có ai đến chưa. Thôi thì đành ngồi uống trà và chờ đợi dưới gốc cây vông già xanh mát, đẹp tao nhã, cổ điển. Lại một lần nữa ấn tượng về Vinh thật êm đềm.
Đến tối 14/9, tất cả mọi thủ tục để chuẩn bị cho chuyến hành trình đã chuẩn bị xong. Cũng như những lần đi xa trước, đã cố ru mình mà vẫn không sao ngủ được. Trong lòng ngổn ngang nhiều thứ.
Nắng đã tắt dần trên lá im
Chiều đã xẫm màu xanh trong mắt tối
Đường đã hết trước biển cao vời vợi
Tay đã buông khi vừa dứt cung đàn
Gió đã dừng nơi cuối chót không gian
Mưa đã tạnh ở trong lòng đất thẳm
Người đã sống hết tận cùng năm tháng
Sau vô biên sẽ chỉ có vô biên
(Lưu Quang Vũ)
Chưa đến 5h sáng ngày 15/9, cả đoàn đã tập trung tại nơi xuất phát. Mưa nặng hạt, gió lạnh dần vẫn không át được những nụ cười tươi mới. Chuyến hành trình đầy đam mê, lôi cuốn bắt đầu.
Ta đã có những ngày vui sướng nhất
Đã uống cả men nồng và rượu chát
Đã đi qua cùng tận của con đường
Sau vô biên dẫu chỉ có vô biên
Buồm đã tới và lúa đồng đã gặt.
(Lưu Quang Vũ)
Trời mưa to, se lạnh trong cả ngày 15. Cái đẹp vẫn nằm trong sự tàn úa. Những dòng suối đỏ ngầu cuồn cuộn chảy. Đâu đây thấp thoáng những bông hoa rừng còn sót lại, kiêu kỳ khoe sắc.
Càng đi càng thấy nước bạn Lào vẫn còn vất vả, chịu nhiều thiệt thòi quá. Sang đến đất Thái, những suy tư trĩu nặng dần trôi. Thay vào đó là ấn tượng mạnh mẽ bởi sự trù phú, tốt tươi, duyên dáng của cảnh vật và con người Triệu Voi.
Đến chiều muộn, cảm xúc thân thương, gần gũi thăng hoa khi đến thăm nơi Bác ở. Dấu ấn quê hương vằng vặc còn đây. Những hàng râm bụt tươi thắm, cây khế già rung rinh chào đón những người con đất Việt.
23h cùng ngày, chính thức “xâm nhập” vào “nội cung” đất Thái. Hành trình ngày đầu tiên đã kết thúc.
Cả ngày 16, đi thăm quan và làm việc với một số trường của Mara Sakhatham. Rất ấn tượng bởi sự trọng thị, chu đáo và chuyên nghiệp của nước bạn. Từ đó càng có những suy nghĩ sâu sắc so sánh về nền giáo dục của nước nhà.
Trong 02 ngày 17, 18, sau những lo âu, vất vả thì cuối cùng ICSSS Vietnam đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, trọn niềm vui. Không có gì yên bình hơn khi đắm mình trong không gian Phật giáo của những ngôi chùa cổ.
Đêm cuối ở khách sạn đất Thái tràn ngập xúc cảm. Ngồi bên nhau cả một đêm trắng mà vẫn không thấy đủ. Ly rượu nói thay lời.
Sáng ngày 19 và 20, bắt đầu cuộc hành trình trở lại đất Việt. Lần nào đến thăm Viêng Chăn cũng đều thấy mới lạ. Sự bâng khuâng, lưu luyến đã len lỏi trong từng ánh mắt, nụ cười.
Cho anh hái một nhành mi xanh biêc
Trong giây phút hai ta tiễn biệt
Nắng rung vào khóe mắt thoảng bóng mây
Tơ buông tơ hay gió se qua tay
Bàn tay vẫy trong nắng nhòa xin chớ tiếc
Đời rất rộng không lo lẻ chiếc.
Thôi đưa nhau đừng nhìn theo anh
Nước mắt đừng ướt buổi chiều xanh
Nỗi buồn ấy ai nào biết được
Đối với anh chỉ con đường phía trước.
Buồn không cùng nhưng phải đi thôi.
Cánh chim bay và tàu đã nổi còi.
(Lưu Quang Vũ)
Sẽ nhớ mãi những bản tình ca dân gian, những điệu múa đắm say lòng người, những câu chào thân thiện và những nụ cười của con người đất Thái. Nhớ mãi một Viêng Chăn cổ kính, huyền bí đến diệu vợi. Đặc biệt, nhớ mãi bức chân dung tinh thần tự họa của 22 thành viên trong đoàn: từ thầy Phán, thầy Dương, cô The, thầy Chiến, thầy Ngọc uyên bác, nhân hậu, hài hước đến chị Lê, anh Chung, anh Tuấn, anh Dương, chị Bình, chị Mai, anh Thắng, chị Nhung sắc sảo, chỉn chu, đĩnh đạc. Nhớ các bạn, các em Phương Chi, Chiến Thắng, Ngọc Linh, Bảo – Phương, Cẩm Hương, Ái Khanh, Hồng Nhung trẻ trung, hồn nhiên và cũng đầy bản lĩnh.
Trưa cùng ngày 20, cả đoàn bịn rịn chia tay. Lại một lần nữa xin mượn lời thơ Lưu Quang Vũ để nói hộ:
Anh vẫn chưa nói được cùng em
Bài hát ấy vẫn còn là dang dở
Chưa hiểu được mùi thơm của lá
Chưa nghe xong tiếng hót của chim rừng
Yêu thương hoài vẫn chưa đủ yêu thương.
Và dẫu rằng, 22 con người ấy:
Không thể ôm cả bầu trời lồng lộng
Nhưng có thể cầm một chùm quả trên tay
Có thể trồng thêm một bóng mát cho ngày.
Không tới được một vì sao xa lắc.
Nhưng có thể đến trong mùa cấy gặt.
Làm thuyền trên sông, làm lúa trên đồng
Làm ngọn lửa hồng, làm tấm gương trong
Và nhận hết niềm vui trên cõi sống
Mũi kim nhỏ mà chiều mau tắt nắng
Có sao đâu: áo đẹp đã xong rồi.
(Lưu Quang Vũ)
Thay lời muốn nói
Hà Nội, đêm 20/9/2015